Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012



TẶNG BÁC LINH
( VIẾT LẠI SAU KHI BÁC HỌP TW ….)
NON NUỚC
LÂU ĐẾN KHÔNG VỀ
GHÉ VỚI NHAU
DĂM BA BỮA RƯỢU
MỘT CÂU CHÀO
BÁC VỀ KHÔNG ĐẾN
BUỒN TẠC CHÉN
RƯỢU ĐẾN BỜ MÔI
NUỚC MIẾNG KHÔ
DĂM BA CÂU CHUYỆN
BUỒN CON MỌN
NẶNG NỢ HAI HÒN
NƯỚC VỚI  NON
NON KIA VỚI NƯỚC
MUÔN TÌNH CŨ
TA BẠN CHUNG TÌNH
MỘT CHÉN CHUNG
MỘT CHÉN BUỒN
TA SAY TÌNH TRI KỶ
HAI CHÉN BUỒN
VẬN NƯỚC HÃY CÒN NON
 ........
SẦU MỘT MÌNH
TA CHÉN MỘT MÌNH TA.
                                                                         Ngày 9 /10/2012

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

BÀI THƠ TUYỆT VỜI CỦA MỘT CẬU BÉ DA ĐEN

Bài thơ được tổ chức UN bình chọn là bài thơ hay nhất . Bài thơ được viết bởi một đứa bé Châu Phi
When I born, I black
When I grow up, I black :
When I go in Sun, I black
When I scared, I black
When I sick, I black
And when I die, I still black

And you white fellow
When you born, you pink
When you grow up, you white
When you go in sun, you red
When you cold, you blue
When you scared, you yellow
When you sick, you green
And when you die, you grey
And you calling me colored??

Dịch:

Khi tôi sinh ra, tôi màu đen
Khi tôi lớn lên, tôi màu đen
Khi tôi đi dưới mặt trời, tôi màu đen
Khi tôi sợ, tôi màu đen
Khi tôi đau, tôi màu đen
Và khi tôi chết, tôi cũng màu đen
.
Anh nói rằng anh trắng
Khi anh sinh ra, anh màu hồng
Khi anh lớn lên, anh màu trắng
Khi anh đi dưới mặt trời, anh màu đỏ
Khi anh lạnh, anh màu xanh
Khi anh sợ, anh màu vàng
Khi anh đau, anh màu tái (lục)
Và khi anh chết, anh màu xám
Và tại sao anh lại nói tôi là da màu !

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

8 cách để sống tích cực hơn
Thay vì chìm đắm trong bi quan và chán chường, hãy mở cửa sổ, hít thở những cơn gió trong lành và tập suy nghĩ tích cực.
Đánh giá cao những gì mình đang có
Hãy nhìn xung quanh và xem xem bạn may mắn hơn bao nhiêu người? Đừng chỉ "nhìn lên" và oán trách; thay vào đó bạn hãy "nhìn xuống" và cảm thấy cuộc sống của mình còn tốt hơn rất nhiều những người bất hạnh khác. Bạn hãy nhớ rằng, những gì bạn đang có không hề dễ dàng mà có, không tự nhiên sinh ra. Vậy nên, trân trọng điều mình có và mỉm cười bước tiếp.
Tránh so sánh bản thân với người khác
Bạn đừng vẽ ra một ai đó gọi là "con người ta" rồi tự làm mình căng thẳng trong những cuộc đua thắng-thua mệt mỏi. Tại sao không học cách đánh giá bản thân, tìm ra điểm mạnh, điểm yếu và không ngừng phát huy thế mạnh? Mỗi người sinh ra đã là một món quà cho cuộc sống này. Bạn có ý nghĩa của riêng bạn và hãy đặc biệt theo cách của bạn!
Ghi nhớ "Thất bại là mẹ thành công"
Giống như một cặp bài trùng, thất bại luôn song hành cùng thành công. Bạn sẽ chẳng có được thành công nếu không đôi, ba lần vấp ngã ở đâu đó. Thất bại làm cho thành công ý nghĩa và đáng trân quý hơn. Chấp nhận thất bại như một lẽ dĩ nhiên của cuộc đời, sau đó vững vàng bước tiếp. Cuối con đường hầm nào cũng có lối ra, chỉ có điều bạn có cất công đi tìm ánh sáng đó không mà thôi!
Trở thành thầy giáo của chính mình
Hãy tin tôi, không một người thầy nào tốt hơn chính bạn! Không ngừng học tập, trau dồi kiến thức và học hỏi những người xung quanh bạn. Kiến thức sẽ giúp bạn tự tin và mạnh mẽ hơn.
Nghĩ kỹ trước khi hành động
Từ suy nghĩ đến hành động là cả một chặng đường. Nếu bạn nóng vội đốt cháy đoạn đường ấy, rất có thể bạn sẽ đi lạc và vấp ngã. Vì vậy, hãy dành thời gian để nhận định vấn đề và tìm ra cho mình con đường đúng đắn nhất để tránh hối tiếc sau này. Học cách "nghĩ hai lần" cũng là một nghệ thuật sống.
Thể hiện sự tự tin
Nếu bạn đang bối rối và bi quan, hãy thử cách hít thở thật sâu và tỏ ra tự tin nhất có thể. Bạn cứ tỏ ra là mình đang rất tự tin, tin vào những gì mình có. Vẻ ngoài mạnh mẽ ấy sẽ dần kéo con người bên trong bạn mạnh mẽ hơn.
Sống vì hiện tại
Sư phụ Master Oogway trong phim hoạt hình nổi tiếng Kung Fu Panda đã nói: "Hôm qua là lịch sử, ngày mai là bí ẩn nhưng hiện tại là một món quà". Bạn muốn lịch sử, điều bí ẩn hay món quà? Vì hôm nay là món quà, và nó dành cho bạn, vậy nên đừng ngần ngại mở nó ra và tận hưởng trọn vẹn. Đừng để nỗi buồn quá khứ hay lo lắng tương lai làm bạn nhụt chí.
Tìm thấy mặt tốt ở người khác
Những người sống tích cực luôn biết tiếp cận những ưu điểm của người khác, từ đó lấy làm động lực cho chính mình.
Bài thơ tình 28 của Tagore!
Đôi mắt âu lo, em buồn
Đôi mắt em nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia nhìn sâu vào biển cả,
Em đã biết cõi đời anh
Trong đời anh, anh không dấu em một điều gì cả,
Chính vì thế mà em không bao giờ hiểu biết hết về anh
Nếu đời anh là hạt ngọc,
Anh sẽ đập tan ra hàng trăm mảnh
để xâu thành một chuỗi hạt
và quàng vào cổ em
Nếu đời anh là một đoá hoa dịu dàng bé bỏng
Anh sẽ tách ra khỏi cành
và cài lên mái tóc em
Nhưng than ôi!
đời anh là một trái tim nào ai biết được bến bờ của nó
Và em là nữ hoàng của Vương quốc đó
Thế mà em có bao giờ biết được biên giới của nó đâu.
Nếu trái tim anh là lạc thú
Nó sẽ nở ra nụ cười sung sướng và em sẽ thấu suốt được ngay
Nếu trái tim anh là khổ đau
Nó sẽ lặng yên biến thành những hạt lệ trong phản chiếu nỗi niềm u uẩn
Nhưng trái tim anh là tình yêu
Niềm vui, nỗi buồn của nó là vô biên
Cái giàu cái nghèo của nó là trường cửu
Trái tim anh ở gần em như chính cuộc đời em đó
Nhưng em có bao giờ hiểu được rõ cả nó đâu.
(Tagore)

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012


hi ‘Trẫm’ Bùi Giáng tặng thơ cho các ‘Đại ca’

Nguyễn Tấn Cứ
Tranh của Nguyễn Xuân Hoàng.
Cân nhắc mãi, rồi tôi thấy không thể không viết về con người có nhiều giai thoại này. Bởi cơ duyên, nhiều câu chuyện về ông tôi được tận mắt chứng kiến, bất ngờ thấy được. Đặc biệt là chuyện ông tặng thơ cho người đời.
Tôi xin gọi ông theo nhiều danh xưng mà người đời đặt cho Bùi Giáng: Bùi tiên sinh, Trung niên thi sĩ, Đười ươi thi sĩ. Còn Bùi Giáng thì ngấm ngầm cà rỡn tự cho mình là Đại Vương nên chỉ yêu những người đẹp nhất trên trần gian, và ông thường tự xưng là Trẫm.

Nhắc đến thi sĩ Bùi Giáng người ta thường hay nhớ đến một gã trung niên sặc sỡ màu sắc xanh xanh vàng vàng đỏ đỏ với đôi mắt sáng quắc sau một đôi kính cận dày cộp.

Khắp Sài Gòn Chợ Lớn người ta thường thấy thi sĩ thoắt ẩn thoắt hiện như một kiếm khách có thân thủ phi phàm với lối phục trang quái dị vá chằng vá đụp nhìn như đệ tử của cái bang trong truyện kiếm hiệp Kim Dung.

Nhưng nếu ai có một chút thẩm mỹ nhứt định sẽ phải thán phục cho cách chọn màu sắc của thi sĩ vì nhìn kỹ sẽ thấy đây là một mảng màu hội họa sạch sẽ cực đẹp.

Đây đúng là một kiểu thời trang của Bùi Giáng từ cái kính cho đến đôi giày rách, cái nón và cái bị, tạo thành một bức tranh kì lạ. Giống như một đạo sĩ của thời Xuân thu Chiến quốc, cái màu sắc ấy cũng thay đổi từng ngày khi người ta chợt bắt gặp Bùi đại ca đang múa may quay cuồng ở chợ Tân Định và chỉ một loáng sau đã thấy thi sĩ đang ngao du ở tận chợ Bà Chiểu.

Ông đi như mây lang thang như gió, hết quận nầy đến quận khác, hết quán nầy đến quán kia. Cung cách ăn uống của Bùi Giáng thì phải nói là đặc biệt, chỉ Bùi Giáng mới có.

Xích lô là phương tiện phổ quát nhất mà Bùi đại ca thường hay dùng để di chuyển khắp Sài Gòn Chợ Lớn, ngoài việc đi bộ. Ông có cả một đội xích lô thân quen.

Nhiều anh em văn nghệ yêu thích ông nên cũng thường hay xin ông cho thơ, việc này không hề khó, thi sĩ luôn sẵn lòng dâng hiến cho những ai yêu thi ca. Nhưng ông luôn đề tặng theo ý mình.

Nghe mấy anh xích lô này kể, mỗi lần chở Trung niên thi sĩ là vui nhất trên đời vì ông luôn luôn cho ăn nhậu no say. Không biết tiền ở đâu ông luôn cho anh em rất hậu, mỗi lần chở “bệ hạ” là có thể sống được ba bốn ngày.

Nói “bệ hạ” vì Bùi Giáng có một lối xưng hô rất ư là phiêu bồng cà rỡn hảo hán Lương Sơn Bạc: “Cho Trẫm về Chợ Lớn đi Đại ca”. Chỉ cần nghe như vậy, đại ca xích lô đã sướng rân lên cười toe và cung kính hạ càng: “Dạ xin mời Bệ hạ an tọa, Đại ca xin hầu ngài”. Với nụ cười an nhiên vi tiếu, Bùi đại vương nhảy tót lên xe một cách điệu nghệ, hai thầy trò bắt đầu cuộc “Sài Gòn Chợ Lớn rong chơi/ Đi lên đi xuống đã đời du côn”.

Đói thì ăn khát thì uống mệt quá thì nghỉ, gốc cây hè đường công viên ghế đá bất cứ chỗ nào thích là dừng. Nhưng có điều lạ là “Trẫm” vẫn ngự trên xích lô bất cứ nơi đâu, Đại ca thì tùy thích nhưng làm ơn đừng cho chiếc xích lô chổng gọng ngã nhào khi Trẫm đang ngự là được rồi.

Trẫm thích lim dim trong cái náo nhiệt ầm ì giữa Sài Gòn hoa lệ. Nếu có mỏi qúa vì phải ngồi lâu, Trẫm sẽ đột nhiên phóng cái ào xuống đường chơi một vài điệu luân vũ của đười ươi rớt hột trước những đôi mắt thảng thốt của con người… Xong rồi, “phóc” lên yên đi thôi Đại ca, hỏi rằng Trẫm sẽ đi đâu/ Thưa rằng Trẫm sẽ đi lâu chưa về.

Đi đâu bây giờ, Đại ca gióng tiếng hỏi… Trẫm trả lời: “Đại ca chở Trẫm về quận 3 đi, vào cái quán bia ấy biết không”. Tất nhiên là phải biết rồi làm sao không. Xe trực chỉ quán 81 (đường Trần Quốc Thảo – trước đây tôi đã có bài viết về những kỷ niệm văn nhân thi sĩ tại quán này – TG).

Từ xa, anh em đã thấy xe của Trung Niên Đười Ươi Thi sĩ xuất hiện cập vào hàng hiên của quán. Vẫn trên xe, thi sĩ quát vào: “Cho hây [hai] chai Soài goòn”.

Bia được đưa ra kèm theo một đĩa đậu phụ. Hai thầy trò ngồi ngay trên xe nhậu khề khà. Ông Bùi nhậu không nhiều, chỉ mới hai ve là mặt đỏ gay mắt sáng rực lên như hai ngọn đèn pha.

Đại ca xích lô muốn uống bao nhiêu thì uống, nhưng nhớ không được say kềnh ra vì còn phải đưa Trẫm về nữa. Bao nhiêu Trẫm thanh toán hết lại còn boa lưng tưng đầu mày cuối mắt cho mấy em phục vụ.Và cũng nhanh như lúc đến hai thầy trò lại ra đi sau một màn nhảy múa ngay trên sân của quán nhậu.

Chuyện đi xe xích lô của Trung niên thi sĩ cũng nhiều cái kỳ quái. Như lần ông đi đường vào giờ cao điểm, làm sao để có thể vượt qua cái đám đông lô nhô lúc nhúc kia đang kẹt cứng sau buổi chiều tan tầm đây?

Chuyện nhỏ đối với Trung niên thi sĩ, không biết từ đâu Anh Dzoáng bỗng có một cái tu huýt thổi lên rầm trời cùng với một chiêu lăng ba vi bộ bay ra giữa ngã tư bắt đầu một cuộc nhảy nhót hoành tráng tả xung hữu đột như phim.

Bùi thi sĩ biến thành một cảnh sát giao thông có một không hai trên cái trần gian lộn xộn hỗn mang này. Lạ thay, dòng xe cộ đang dừng như bị một cái đập ngăn bỗng dưng như được tháo chốt lăn bánh trôi từ từ theo những động tác điều khiển điệu đàng như một nhạc trưởng của Trung niên thi sĩ.

Chưa vội chấm hết cho cuộc trình diễn, thi sĩ tiếp tục múa may theo nhịp điệu tiếng còi thêm một hồi nữa cho đến khi xe cộ lưu thông theo ý muốn rồi tự dưng ông biến mất. Lát sau, người ta đã thấy hai thầy trò thong dong ngao du ca hát cùng bạn bè ở Bà la chân Tân Định kia rồi.

Như đã viết, Bùi Giáng có một lối ngồi ăn uống và cả làm thơ hết sức đặc biệt, nghĩa là chỉ ngồi trên xe xích lô thôi không bao giờ ngồi trên ghế của bất cứ quán nào.

Ngay cả cách xưng hô “Trẫm và Đại ca” cũng là một cách tếu táo thâm trầm nhưng vô cùng cà rỡn của Bùi Giáng. Nhiều anh em văn nghệ yêu thích ông nên cũng thường hay xin ông cho thơ, việc này không hề khó, thi sĩ luôn sẵn lòng dâng hiến cho những ai yêu thi ca. Nhưng ông luôn đề tặng theo ý mình.

Vậy nên mới có chuyện một anh chàng làm thơ nọ được Bùi thi sĩ tặng thơ có lời đề tặng như sau: “Bài thơ này Trẫm tặng cho Đại ca QYZ, kí tên Trẫm, Bùi Giáng”.

Sướng quá, anh này bèn đem khoe với mọi người và toáng lên rằng: “Được Bùi Giáng nể lắm nên mới gọi là Đại ca”.

Nhưng khi nghe một đàn anh phân tích, anh này mới tá hỏa vì hiểu ra Trung niên thi sĩ đang cà rỡn la cà chữ nghĩa với mình, nhưng có hề chi chỉ vui vui vì cái kiểu cà rỡn ta bà của thi sĩ.

Không chỉ một mình anh này mà nhiều người khi được Bùi Giáng tặng thơ cũng đều có chung một lời đề tặng như thế không sai một chút nào.

Có một giai thoại do Bùi Chí Vinh kể rằng, anh cũng được Bùi Giáng nâng một cái… chổi truyền lại cho Bùi Chí Vinh như truyền vương trượng sau khi nghe Vinh đọc thơ.

Hư thực không biết nhưng có người bảo rằng Vinh bị Bùi Giáng cà rỡn mà thôi chứ làm gì có chuyện truyền “ngôi báu thi ca”. Vì nói cho cùng thì Bùi Giáng vẫn là Bùi Giáng, không ai có thể là truyền nhân được.

Vì sống điêu linh thơ mộng được như Bùi thi sĩ đã là chuyện vô cùng khó rồi. Còn làm thơ lại càng khó hơn vì cái lối tung hứng chữ nghĩa độc nhất vô nhị đến vô ngôn vô cùng của thi sĩ họ Bùi, lại có vô chừng ngữ nghĩa rập rờn âm thanh trong thơ của ông.

Anh Dzoáng phóng bút làm thơ trên… phong bì


Bùi Giáng.
Hỏi rằng tiền bạc của Trung niên thi sĩ ở đâu mà ra? Câu trả lời ở giữa lộ trình ngao du: Bỗng nhiên Đại ca xích lô nghe: dừng lại đây đi Đại ca. Điểm dừng là một biệt thự kín cổng cao tường, từ bên trong nghe tiếng chó dữ hực lên.

Đại ca mới nghe đã muốn tháo chạy, nhưng Trẫm thì điềm nhiên, bảo Đại ca cho xe chạy sát vào cánh cổng nơi có nút bấm, tiếng chuông vang lên rền rĩ kèm theo tiếng của chủ nhân lao xao ra mở cửa.

“Ai đó…” – một giọng điệu kéo dài hách dịch. Hắng giọng: “Trẫm đây Đại ca…”. Cửa mở toang và giọng người reo vui: “Trời đất ơi, anh Dzoáng ngọn gió nào đưa anh tới đây”.

Vẫn kẻ đứng người ngồi, Trẫm tỉnh queo: “Thì đi rong chơi, mi có buồn không nếu tao vay mi ít tiền”. Chủ nhân không một chút buồn phiền trái lại còn vui mừng ra mặt vì được cụng phụng cho thi sĩ: “Dạ được được mà anh Dzoáng chờ em một chút!”.

Nói xong, chủ nhân quay thật nhanh vào nhà, và cũng thật nhanh đã quay trở lại, dường như sợ nếu chậm anh Dzoáng sẽ đi mất tiêu, trên tay là một phong bì màu xanh kính cẩn dâng lên.

Thi Sĩ nhét vào lưng quần xong rồi nhàng nhẹ: “Ta viết cho mi một bài thơ hí?”. Nói xong không đợi trả lời anh Dzoáng phóng bút làm ngay một bài thơ ngay trên chính cái phong bì đó. “Đây ta tặng”. Chủ nhân chưa kịp cám ơn thì thi sĩ đã vỗ càng xe “Đi thôi Đại ca ơi…”.

                                                                                       Nguyễn Tấn Cứ

Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012


TẶNG BÁC ĐẠI

ĐI THĂM BỆNH

HÔM QUA BÁC ĐAU NGHE NẶNG LẮM
ĐI KHÔNG NỖI NỮA VỢ BÁC DÌU
THÔI THÌ TÔI ĐẾN XEM SAO BÁC
HAI HỌP SỮA CÒM VỚI CHÚT LO
BÁC ĐAU MIỆNG BÁC VẪN CỨ TO
RUỘT GAN PHỔI NỞ BÁC KHÔNG LO
ĐÊM NẰM NHỚ BẠN KHÔNG THÈM VỢ
BIA RƯỌU BA LY ĐỨNG DẬY LIỀN.

                                                     Nhớ bác Ngày 22/9/2011

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

NHỮNG CÂU CHUYỆN SIÊU NGẮN NHƯNG RẤT ĐÁNG ĐỌC ĐỂ SUY NGẪM

Hải trình sưu tầm và minh họa.


Bàn tay


Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán

nước, sợ tôi không đủ tiền trả em luồn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.

Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay emnhiều vết chai.
Tự trách, bấy lâu mình quá vô tình! 




Nốt ruồi đuôi mắt...


Vợ vào viện 3 hôm chưa đẻ . Anh tạt về nhà . Mấy thằng bạn qua chơi . Mưa .

- thịt chó đê ...

Anh vẫy con Vàng đến gần , nó ngoe nguẩy đuôi mừng rỡ . Bốp ! Mắt con vàng trân trối nhìn anh . Đuôi mắtmột nốt ruồi ...

Chiều Vợ gọi " em đang lên giường đẻ " .Anh tức tốc chạy vào .

Ca đẻ khó . Bác sĩ lắc đầu " chỉ cứu được mẹ " . Anh vào phòng xác . Lật tấm drap trắng nhín hài nhi bé bỏng lần đầu và cũng là lần cuối . Mắt nó mở to ..đuôi mắtmột nốt ruồi ....



Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa .


Nó về ở với Nội . Nội già . Nó làm tất cả . Nó giống người châu Phi - đen trùi trũi !người hỏi : "Màybuồn không ??" . Nó im lặng nhìn xa xăm .....


Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn nhiều . Nội nhìn nó ngạc nhiên . Nó ngậm ngùi : "Con cònNội - nó chẳng còn ai ..... !!" .....



Không Đề


Nhìn tấm hình Anh đứng bên cạnh cô vợ mới cưới thật đẹp...

Tôi hỏi : Anh mang cô qua rồi Anhsợ mất không?

Anh trả lời : Tôi tính hết rồi. Tôi sẽ mang nàng về một nơi thật hẻo lánh cho nàng ít cơ hội gặp gỡ sau đó sẽcon với nàng.

bao giờ Tôi ra đời cũng vì một tính toán như thế? 



Chị Em


Mấy chị em nó thường cãi nhau chí choé. Chị sợ em suy nghĩ non nớt, hay xía vào chuyện của em. Em sợ chị suy nghĩ chưa chính chắn, hay làm tài lanh. Bực quá, ước gì làm con một.

Ra trường nhận việc đi xa, chị em nó mỗi người một nơi. Lạ thật, chị em nó lại thèm được cãi nhau chí choé.



Domino


Cứ mỗi chiều, nó lại đem domino rủ ba chơi. Nó "thả" ba ăn. Nó đòi gỡ nhưng vẫn "thả" cho ba ăn. Sáu giờ, nó : Con dọn cơm ba ăn nghe? Ba : Ừ. Nó mừng rơn. 

Chiều nay, nó và ba lại chơi domino. Nó "thả" nhưng ba ngừng chơi, nhìn đồng hồ. Năm giờ , Ba đi đây tí. Nó nếu kéo nhưng ba thả cờ. Bảy giờ, ba về say xỉn, mẹ ôm nó khóc. Những quân cờ nằm lăn lóc, buồn như mẹ và nó, không đủ sức giữ chân ba và cơn thèm rượu.


****


Phải Chi



Chiều hôm trước, thằng bé hai tuổi nước da trắng hồng lẫm đẫm theo cha như hình với bóng. Cái miệng xinh xắn luôn bi bô nói "ba..........đi chơi".

Sáng hôm sau, thằng bé nằm bất động trong cái nôi sắt ở nhà thương. Đôi mắt nhắm nghiền trên khuôn mặt nhợt nhạt tái mét. 

Quyết định rút ống thở. Cha mẹ bé ôm chặt vào lòng thân thể lạnh dần của bé. Nước mắt họ đã đông cứng và tim họ đã ngừng đập tự khi nào. Phải chi trời SJ đừng nóng bức, phải chi nhà hàng xóm đừng quên cài cửa hồ bơi, phải chi cha theo bé như hình với bóng.

child-safety